Giữa những bức tường cũ kỹ, những ánh mắt trong veo nhưng thiếu thốn hơi ấm gia đình, chị Thơm đã tự mình tìm đến – không banner, không ồn ào, chỉ mang theo những túi quà đầy ắp và một trái tim muốn sẻ chia.
Những gói quà là nhu yếu phẩm, đồ dùng cá nhân, bánh kẹo nhỏ, nhưng điều quý giá nhất là sự hiện diện và nụ cười mà chị dành cho từng em.
Không kêu gọi ai đóng góp, chị lặng lẽ dùng chính tiền mình làm ra để chuẩn bị mọi thứ, bởi:
“Trao đi không phải để được biết đến, mà để ai đó cảm thấy họ vẫn được yêu thương.”












