Sáng sớm, khi sương vẫn quấn lấy những ngọn núi, chiếc xe chở đầy hàng hóa rời thành phố. Điểm đến là một bản vùng cao, nơi mùa đông gió lạnh như cứa vào da và cái đói lẩn khuất trong từng mái nhà lợp tạm.

Chuyến đi này, như mọi lần khác, chị Thơm tự chuẩn bị tất cả – từ việc lên danh sách các gia đình cần hỗ trợ, mua từng bao gạo, thùng mì, áo ấm, chăn bông… cho đến sắp xếp phương tiện vận chuyển. Không có bất kỳ lời kêu gọi quyên góp nào. Tất cả kinh phí đến từ công sức lao động của chị.

Con đường vào bản không dễ dàng – nhiều đoạn chỉ đủ cho một người đi bộ, phải khiêng từng bao hàng băng qua suối, vượt dốc. Mỗi bước chân là một giọt mồ hôi, nhưng chưa bao giờ chị thấy nặng nề. Bởi lẽ, phía trước là những đôi mắt đang chờ đợi.

Khi phần quà được trao, những bàn tay khô ráp run run đón nhận. Trẻ con ôm lấy những chiếc áo mới, dụi mặt vào lớp vải như tìm hơi ấm của mùa xuân. Người già móm mém cười, nói lời cảm ơn bằng giọng địa phương mà chị không hiểu hết, nhưng cảm nhận rõ trong ánh mắt.

Chị Thơm tâm sự:

“Mình không thay đổi được cả thế giới, nhưng mình có thể thay đổi một ngày của ai đó – để họ thấy mình không bị bỏ lại.”

Chiều muộn, ánh nắng cuối ngày xuyên qua lớp mây dày, chiếu xuống con đường chị quay về. Trên xe, chăn và áo đã hết, nhưng tim chị đầy ắp.