Có những chuyến đi không chỉ là sự dịch chuyển của đôi chân, mà là bước ngoặt trong tâm hồn. Với chị Thơm, chuyến đi đến Kailash – một trong bảy luân xa linh thiêng của thế giới – đã trở thành cột mốc để bắt đầu một hành trình dài: hành trình chữa lành và gieo mầm an vui cho đời.

Tây Tạng, với gió lạnh và những lá cờ nguyện tung bay, đã để lại trong chị một dấu ấn không thể phai mờ. Ở nơi ấy, chị nhận ra có những điều vượt ngoài sự lý giải của lý trí. Mỗi con số, mỗi sự kết nối, đều mang trong nó một nguồn năng lượng vô hình nhưng bền bỉ. Chính từ giây phút ấy, chị chọn con đường đồng hành cùng con người, để soi chiếu, để tháo gỡ, để dẫn lối bằng một thứ ánh sáng giản dị nhưng kiên định – ánh sáng của sự thấu cảm và lòng nhân.
Những hạt giống cần được chữa lành
Chị Thơm vẫn thường nói: “Mỗi đứa trẻ đều là một hạt giống, nhưng không phải hạt giống nào cũng được gieo vào mảnh đất màu mỡ.”
Có những đứa trẻ lớn lên trong sự so sánh, kỳ vọng, bị trói buộc bởi nỗi sợ của cha mẹ. Có những đứa trẻ, ngay từ khi còn bé, đã mang trong mình những vết thương không ai nhìn thấy. Và khi bước vào tuổi vị thành niên – giai đoạn tưởng chừng đầy hứa hẹn – chúng lại loay hoay, khủng hoảng, mất phương hướng.
Hơn 1000 ca tư vấn mà chị từng đồng hành là hơn 1000 câu chuyện khác nhau. Có những đứa trẻ từng khép mình trong im lặng, chỉ sau vài buổi đã bật khóc và ôm lấy cha mẹ. Có những gia đình từng đối diện bờ vực tan vỡ, nhờ hiểu và yêu thương trở lại mà tìm thấy bình yên.
Điều chị mong muốn không phải là “chữa” cho một người, mà là giúp cả một thế hệ được chữa lành. Bởi trẻ em hôm nay chính là hình ảnh phản chiếu của đất nước ngày mai. Một thế hệ được nuôi dưỡng trong an lành sẽ tạo nên một quốc gia vững mạnh.




Đủ duyên sẽ gặp nhau
Trong công việc, chị không bao giờ gọi mình là “người cứu rỗi”. Chị chỉ lặng lẽ nói: “Đủ duyên, chúng ta sẽ gặp nhau.”
Người tìm đến chị có thể là một người mẹ hoang mang, một đứa trẻ mất phương hướng, hay một doanh nhân đang bế tắc trong lựa chọn nhân sự. Và khi cái duyên đến, chị chỉ đơn giản là ngồi xuống, lắng nghe, rồi từ những con số, những rung động, những mảnh ghép tưởng chừng rời rạc, chị giúp họ thấy lại chính mình.
Chữa lành không phải phép màu. Nó là một hành trình mà mỗi người phải tự đi. Chị chỉ là người thắp sáng ngọn đèn nhỏ, để con đường phía trước bớt mịt mờ.
Khát vọng góp một phần nhỏ bé
Chị Thơm thường cười hiền: “Một đời người ngắn lắm, chỉ mong góp chút sức nhỏ để thế giới này tốt hơn.”
Và sức nhỏ ấy chính là việc chữa lành cho trẻ em và thế hệ mới. Bởi trong mỗi ánh mắt trong veo của một đứa trẻ, chị nhìn thấy cả một tương lai. Trong mỗi nụ cười trở lại sau nước mắt, chị thấy được niềm hy vọng cho đất nước.
Từ Kailash – nơi luân xa linh thiêng ngân vang, đến từng buổi trò chuyện nhỏ bé trong căn phòng tĩnh lặng, hành trình của chị chưa bao giờ dừng lại.
Chị tin rằng: “Nếu một đứa trẻ tìm thấy niềm an vui, thì cả tương lai của dân tộc sẽ bừng sáng.”
