Trong một ngày trời âm u, con đường dẫn vào trại tâm thần đạo Công Giáo nhỏ hẹp và tĩnh lặng đến lạ. Từng bức tường loang lổ, mái ngói cũ kỹ, và phía sau cánh cổng sắt là những số phận bé nhỏ – những đứa trẻ mồ côi đang sống chung với bệnh nhân tâm thần.

Chị Thơm bước vào không ồn ào, không khẩu hiệu, không ống kính truyền thông. Chị chỉ mang theo vài thùng quà gói ghém cẩn thận, mỗi phần gồm bánh kẹo, sữa, đồ dùng cá nhân, và một chút nhu yếu phẩm cho các sơ chăm sóc các em. Nhưng món quà lớn nhất chị trao lại không nằm trong những túi đó – nó nằm ở sự hiện diện và ánh mắt lắng nghe.

Khi chị ngồi xuống cạnh một bé gái đang ôm con búp bê cũ, bé ngước lên, ngập ngừng rồi nhoẻn cười. Nụ cười ấy như xua tan cái lạnh của bức tường xám. Có em không nói được, chỉ đưa tay chạm vào chị như để chắc chắn rằng hơi ấm này là thật.

Chị Thơm chia sẻ:

“Tôi không muốn ai nghĩ rằng mình là người ban ơn. Tôi đến đây vì các con xứng đáng được yêu thương như bất kỳ đứa trẻ nào khác. Mình chỉ đang trả lại cho đời một phần may mắn mà mình có.”

Khi rời trại, bàn tay chị còn vương hơi ấm của những cái nắm tay bé nhỏ. Trên đường về, chị im lặng. Không phải vì mệt, mà vì trái tim vừa được lấp đầy – một sự no đủ mà không tiền bạc nào mua được.