Có những ngày ta chạy hối hả mà quên hỏi: trái tim mình đang đập theo nhịp nào? Rồi một sáng rất xanh, một đêm rất tối, một nụ cười rất ấm—tất cả cùng kéo ta trở về. Lúc ấy, ta không chỉ sống, mà còn thật sự được sống.

Tôi học cách lắng nghe mình từ bóng tối. Khi không còn gì để bấu víu ngoài hơi thở, ta thấy rõ một nguồn sáng lặng lẽ đang lan ra từ ngực. Sự can đảm đôi khi chỉ là dám ngồi yên giữa lạnh giá, tin rằng bình minh sẽ tìm tới.

Tuyết phủ lối đi, nhưng bàn chân ấm lại vì có đích đến trong lòng. Ta không đi để chinh phục ngọn núi, mà để chạm vào chiều sâu của chính ta—nơi mọi sợ hãi hóa thành sự hiền hòa.
Giữa bạt ngàn trắng xóa, chỉ cần một nụ cười là đủ làm ấm cả khoảng trời. Hóa ra điều ta đi tìm không ở đỉnh cao, mà ở cách ta dịu dàng với hiện tại.



Tôi đứng bên đồi cờ nguyện, nghe tiếng vải chạm gió như tiếng thì thầm của bao người đã qua. Ta chẳng đơn độc trên hành trình này; những ao ước tử tế vẫn đang trao nhau dọc đường.



Tôi đặt thêm một viên đá, nhẹ như đặt một lời hứa: đi đâu cũng nhớ sống hiền lành. Giữa thiên nhiên rộng lớn, một dấu chấm nhỏ bé vẫn có thể đủ đầy ý nghĩa.
Có những con đường chỉ cần đứng giữa là biết mình tự do. Không phải vì không còn ràng buộc, mà vì đã học cách ôm lấy chúng bằng sự yên tĩnh.
Nhìn bầy yak gặm cỏ trong tuyết, tôi thấy nhịp điệu của kiên trì. Sống là thế: cứ chậm rãi mà bền bỉ, không ồn ào mà rất đỗi mạnh mẽ.

Và rồi, ôm hai đứa trẻ giữa nắng, tôi hiểu sâu thêm một điều giản dị: cho đi là cách trái tim nở thêm chỗ để đón nhận. Từ đó, “được sống” không còn là khái niệm, mà là nhịp đập rộn ràng ngay lúc này.
Ta có thể bận rộn đến quên mình, nhưng hãy xin cho bản thân vài khoảnh khắc đứng yên—trước gió lạnh của đỉnh núi, trước bầu trời xanh thẳm, trước nụ cười của một đứa trẻ. Khi ấy, bạn sẽ nghe rõ: Sống là món quà, và được sống là lựa chọn mỗi ngày.